Truyện ngắn: "NHÌN LẠI CHUYỆN TƯƠNG LAI"
Tóm tắt:
“Bình, Quốc, An học cùng trường làng và đều đỗ những trường tốt ở Hà nội.
Cuộc đời của 3 người đều dẫn đến thành công, tuy nhiên con đường lại hoàn toàn khác nhau. Đâu đó chúng ta lại tìm thấy bóng dáng của mình trong cuộc đời họ.
Đây không phải chuyện vui, cũng chẳng phải chuyện cười, nó là chuyện buồn mà không ai muốn nhìn nhưng ai cũng phải đối mặt…”
Phần 1: Khởi động.
Tháng 5, 2008
Ba thằng An, Quốc và Bình khoác vai nhau, giọng đã líu lại do đang say khướt. Chúng đang chúc tụng, tặng cho nhau những lời có cánh, mong cho nhau thành đạt, giàu sang và tình anh em là mãi mãi.
Đang ở tuổi 18, chuẩn bị phải đối mặt kì thi vào đại học thế mà chúng còn ngồi đó lướt khướt, líu lô.
Tuy nhiên cả ba tên này đều được đánh giá là học hành giỏi giang nên cũng khá vênh váo với đời, chúng cũng thuộc tầm có số có má trong cái làng quê mà máy cày vẫn chưa thay cho trâu ấy.
Không hổ danh thì Quốc đã đỗ vào trường Kinh tế Quốc dân, Bình đủ điểm đỗ 2 trường là Học viện Ngân hàng và trường Y Hà Nội, còn cu An đỗ nhàng nhàng 23 điểm vào Bách khoa Hà nội.
Đến với đất Hà Thành, rời xa vòng tay bố mẹ, chúng bị cuốn vào cái xã hội như mớ bòng bong ấy và chẳng có gì ngạc nhiên khi chúng mau chóng quên đi cái lời thề non hẹn biển huynh đệ bên bàn nhậu khi xưa, hùng hục chiến đấu với cuộc đời.
Bình chọn học trường Y theo như nguyện vọng của cha mẹ, dòng họ vì nghề Y là nghề cao quý mà thực ra thì cái ẩn ý bên trong là nhiều tiền. Ở cái tuổi 18 non dại thì tư vấn gia đình, dòng họ là trên hết, cái đầu Bình vẫn như trang giấy trắng khi nghĩ về tương lai, công việc, trang giấy trắng đấy giờ đây chỉ để viết lên chữ “tiến về thủ đô”.
Quốc hội nhập vào ngôi trường kinh tế, một trường học hàng đầu cả nước và sớm cho Quốc cái góc nhìn về kinh tế học rất chững chạc.
An lủi thủi trong trường BKHN, do đời không như mơ, bước vào trường với cú sốc về mọi thứ, chẳng có gì như tưởng tượng cả. Một trường kỹ thuật tốp đầu Việt Nam, nên nó bước vào giảng đường nhìn lên bảng và các con số, khối lượng kiến thức khủng khiếp đè lên đầu, khiến cu cậu nhiều lúc như nổ tung.
4 năm sau, lại về cái nơi cũ quê nhà, cụ già bán rượu khi xưa đã mất, lũ ôn con ngày xưa nay đã lớn, chúng không còn viển vông cái chuyện ngày xưa, mà đã phải ngồi tính đến vụ gia đình chúng sắp cắt viện trợ. Cả 3 đều có con đường riêng, ngành nghề riêng nhưng chúng có cùng một phát ngôn: “tao muốn có một sự nghiệp của riêng tao”.
Quốc tâm sự: “tao sẽ kiếm một việc đúng sở trường của tao, rồi đến công ty đó học hỏi, vừa làm vừa học và khi nào đủ kinh nghiệm tao sẽ tách ra mở kinh doanh riêng”.
Bình cũng không kém: “tao hiện tại đang được nhiều học bổng và nhiều bệnh viện lớn chú ý đầu tư, ra trường chắc chắn có suất rồi, làm vài năm có kinh nghiệm rồi tao sẽ mở phòng khám riêng”.
An ngồi vật vờ nghĩ về cái kết quả học lẹt đẹt trong trường BKHN của nó và nghĩ về cái tương lai, mình sẽ là một kỹ sư, không biết ai nhận mình không khi cái kết quả bết bát vừa đủ để ra trường và mấp mé nguy cơ bị đuổi học.
(Trước kia An cũng học hành khá tốt nhưng vào trường BKHN, gặp áp lực học hành nên An không vào được khoa mà An yêu thích, và nó bị rớt tự do vào khoa nó học kém.)
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày ra trường cũng dần đến.
Năm 2012, Quốc ra trường với tấm bằng giỏi Kinh tế quốc dân, sau gần 6 tháng lận đận tìm việc thì cuối cùng Quốc cũng kiếm được một chân nhân viên kinh doanh, nó hào hứng khoe với bạn bè như thể cái công ty nó vừa xin được việc như là công ty của nó. Nào là công ty tao to thế này, lớn thế kia, sếp tao cao 2 mét.
An và Bình ngồi cũng GATO và sốt ruột vì mình còn chưa ra trường mà nó giờ về quê là oai rồi, có tiền và bước chân vào thương trường như người lớn.
Về phần Bình thì không có gì nể phục Quốc cho lắm, Bình học thuộc tầm suất sắc giỏi giang nên học bổng mà Bình có được còn nhiều hơn cả lương Quốc, Bình có thể mua laptop, xe máy bằng học bổng mà các nơi rót về. Vậy nên Bình khá bình chân cho tương lai và tự tin với một tương lai tươi sáng.
An thì khác, kể từ năm thứ 2 sau khi trượt khoa và vào một khoa mà nó rất kém thì nó quay sang hoạt động xã hội, nó học dốt hơn bạn bè trong lớp rất nhiều.
An tham gia hoạt động tình nguyện, đoàn hội, công tác lớp, kiếm việc làm thêm và cứ thế kỹ năng mềm nó phát triển vượt lên, và cái sự dở dang trong học hành khiến nó nghĩ nhiều hơn bao giờ hết và nhiều hơn bất kể ai.
An sẽ phải làm gì đây? Gắn bó cuộc đời với nghề mà mình kém cỏi hơn so với rất nhiều bạn bè hay sao? Mà thực ra với cái kết quả bết bát của nó thì có ai muốn nhận, có qua nổi vòng gửi xe hay không đây?
Nhiều năm làm công tác lớp, công tác xã hội, làm thêm đủ thứ kiếm tiền chi tiêu, kỹ năng xã hội của thằng An tăng nhanh đến ngưỡng chênh lệch giữa kiến thức chuyên môn và kiến thức tự học trường đời không còn nữa, và nó nhận ra nó tham danh vọng và tiền bạc hơn nhiều so với nó nghĩ.
Những ngày thu năm 2012 mát trời, ngồi ghế đá công viên Thống Nhất và nhìn dòng người qua lại An nghĩ: “Làm sao mình kiếm được tiền từ những người đang đi ngoài đường kia và họ vẫn vui vẻ nhỉ?”
Câu hỏi cứ vật vờ nhiều ngày, nhiều tháng, và nó cố tìm câu trả lời, nó bắt đầu tìm đến những cuốn sách. Nó muốn biết tại sao có người rất giàu có và có người lại nghèo khó, họ có gì khác nhau đây?
Nó phát hiện ra những cuốn sách thú vị của những người giàu viết, họ là những người rất nổi tiếng trên thế giới và nó như tìm được niềm vui nơi ấy, từ một thằng lười đọc sách mà nó lại trở thành một con mọt từ lúc nào không hay.
Các cuốn sách nối tiếp nhau qua tay nó và rồi nó nhận ra và hét lên với bạn bè là chúng mày nên đọc sách đi, học ở đó được nhiều lắm, nó ba hoa khoác lác với bất kể ai về những thứ nó học được.
Nó như một người điên, điên cuồng với những kiến thức kinh tế, điên cuồng với nghệ thuật cuộc sống, nghệ thuật của người giàu. An mau chóng biết rằng con đường đời nó là nơi đây. Nó thuyết phục bạn bè cùng học những cuốn sách đó và đi theo con đường của người giàu. Nhưng chả ai thèm quan tâm một thằng học kỹ thuật mà đi ba hoa về làm kinh tế này, quản trị kia, chiến lược nọ, và không ngừng khuyên nó bớt ảo tưởng đi…
Quay về với Quốc, hiện tại Quốc đã đi làm vài tháng và nó học hỏi nhanh chóng kiến thức mới, nó cuốn vào công việc chuyên nghiệp dần và phát huy được sở trường của nó về kinh tế. Quốc sướng và khoe với bất kì ai về khoản lương hậu hĩnh nó nhận được và những hứa hẹn lên chức trong công ty, cuộc sống vào guồng và nó chẳng cần nghĩ nhiều, hàng ngày đi làm rồi cuối tháng cầm cục tiền lương phấn khởi. Bố mẹ nó vui và hãnh diện về nó, và cả làng đều bàn tán về sự thành đạt giỏi giảng của nó.
Bình cũng không kém, nó chuẩn bị được đi du học và trở thành một tiến sĩ sau này, con đường hàn lâm mở rộng trước mắt, không ai ngớt lời khen về nó, nó làm rạng ranh tổ tông, dòng họ.
Thằng An, cả bạn bè, hàng xóm, làng xã chả thấy ý kiến gì, thỉnh thoảng thì thào “ngày xưa học giỏi lắm mà giờ vật vờ không thấy công danh gì”.
Trời trở lạnh, mùa đông năm 2013 sắp đến Tết và vẫn 3 thằng nhãi con ngày nào giờ lại trở về quê hội họp.
Quốc say sưa kể về con bé làm cùng phòng xinh đẹp, cách nó liếc mắt mỗi ngày làm việc, và không quên nói đến các hợp đồng của công ty lên đến cả chục tỷ và ông sếp nó đi nước ngoài cả nghìn lần mỗi tháng.
Bình thì luôn miệng nói công nghệ ở nước ngoài tiên tiến, học tập sinh sống ở nước ngoài như thiên đường và văn minh, nói chuyện pha giọng tây, nửa tiếng Anh nửa tiếng Việt và ngôn từ Hàn lâm học sỹ. Khiến cho mấy ông lái taxi ngồi nhậu gần đó nhìn có vẻ ngưỡng mộ, và không ngớt gật gù.
Còn cái thằng bị coi là ất ơ An thì luyên thuyên triết lý muốn kiếm tiền nhiều thì phải phục vụ được nhiều người, mang lại lợi ích cho nhiều người, và muốn giàu muốn thành công thì hãy học theo những người thành công, hãy học những người giỏi nhất,…nó cứ lọ lọ chai chai và cố nói oang oảng. Bình và Quốc nghe mà cứ cười phá lên, rồi cũng bỏ ngoài tai chứ cũng không ý kiến nhiều, kệ nó nói tiếp cho có âm thanh, vui cửa vui nhà.
Phần 2: Vượt chướng ngại vật.
Tháng 3/2014, Bình chính thức được cử sang Mỹ để tham gia đào tạo 4 năm. Gia đình, bạn bè, ai cũng mừng cho Bình và mong chúc cho Bình thành công bên nước ngoài.
Ngày đó Quốc về chơi thăm Bình để chia tay có mang theo cô bạn gái về quê giới thiệu và dự kiến lập gia đình luôn. Quốc nói với An và Bình:
-” Tao giờ ổn định, cuộc sống ngon rồi, công việc an tâm không lo lắng gì nữa nên lập gia đình trước.”
Bình chúc mừng cho Quốc rồi họ chia tay nhau sau trận nhậu nát như tương bần đêm đó.
Thằng An thì luôn nghĩ “Quốc ơi cậu đang bị phụ thuộc vào công ty cậu chứ cậu đâu được tự do”. Nhưng nó kiềm chế và không nói vì bạn gái Quốc ở đó.
Quốc lấy vợ, sinh con và cuộc sống diễn ra đều đều hàng tháng, có lương rồi chi trả cho mọi chi phí sinh hoạt gia đình, Quốc là một người có tính sĩ diện cao nên phải tỏ ra là thành đạt.
Quốc cố gắng làm nhiều hơn, làm tăng ca ngày đêm, và lao vào công việc như con thiêu thân để kiếm tiền nhiều hơn. Quốc nói: “muốn có nhiều tiền thì phải làm nhiều hơn chứ còn làm gì có cách nào khác”.
Quốc làm việc tốt và luôn nhận được giấy khen của công ty, thưởng tăng, chức tăng, luôn là nhân vật sáng giá của công ty. Quốc chìm đắm trong danh vọng, trong những lời khen của cấp trên, Quốc đầy sinh lực và tiếp tục lao vào cống hiến làm việc.
Về phần An, vẫn lối tư duy khác biệt, sau khi tốt nghiệp BKHN, An gửi bằng về quê nhà và theo đuổi đam mê mới, An vận dụng kiến thức tích lũy từ sách, từ trường đời và bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Tuy nhiên, cũng có những khoảng lặng trong cuộc sống của An, nhiều đêm nằm nghĩ: “thực ra bằng cấp mình không bằng bạn bè, xin việc không bằng bạn bè được, bằng cấp khác thì không có, mình đâu có đường lui, mình chỉ có một con đường là tự thân vận động theo đam mê đã chọn thôi”. Nhờ vào suy nghĩ không có đường lui khiến cho An càng ngày càng tự tin với quyết định của mình, đơn giản nó nghĩ rằng không có cách nào khác. Phương châm theo cuốn sách: “mặc kệ nó! làm tới đi”.
An nghiền ngấu hết gần 150 cuốn sách và thói quen đọc sách hàng ngày đã không bỏ nổi. Vận dụng kiến thức từ sách, An bắt đầu tìm thị trường và mở dịch vụ của mình để phát triển.
Quá may mắn, ngay dịch vụ đầu tiên mà An tham gia đã mang lại cho anh ta một nguồn thu lớn. An bắt đầu xây dựng công ty của mình, phát triển và vận dụng kiến thức quản trị con người, quản trị công ty nơi đây. Khi ấy cũng là thời gian An lập gia đình.
An có tiền, và cái tính manh động khác người, anh ta đã mang số tiền đấy đầu tư vào một mảng sản phẩm mới tung ra thị trường. Chân ướt chân ráo vào mảng sản phẩm, An gặp nhiều khó khăn và bị đối tác lừa dính luật cho một vố và phá sản sau 5 tháng.
An phải gánh nợ và phải ngồi tù 5 năm với khoản nợ không trả được.
…
Một góc buồn, Bình ở Mỹ nghe tin cũng chỉ gọi về gia đình và chia buồn. Còn thật ngạc nhiên, Quốc thì dửng dưng và nói: “trước kia nó học kỹ thuật, nó biết gì về kinh tế, chết là đúng rồi, đến tao còn chưa dám kinh doanh riêng đây này.”
Cuối năm 2019, một cuộc suy thoái khủng khiếp xảy ra, bong bóng “.com” lại nổ bung lần nữa. Các công ty liên tục phá sản, đóng cửa, Quốc mất việc.
Quốc đang nuôi 2 con và gia cảnh nhanh chóng trở nên khó khăn và không còn đủ khả năng kinh tế nữa. Quốc không xin nổi việc nữa vì các công ty đều chỉ sa thải nhân viên chứ không nhận thêm.
Anh ta nhận trợ cấp bảo hiểm thất nghiệp 6 tháng theo đúng hợp đồng, nhưng do tiền bị trượt giá khiến nó chỉ đủ cho anh và gia đình không chết đói.
Bình về nước thời gian đó lấy vợ và làm việc cho một bệnh viện đa khoa lớn, Bình không bị ảnh hưởng gì hết của đợt suy thoái và Bình có được cuộc sống sung túc, và gia đình Bình sớm là một trong những gia đình giàu có, thượng lưu.
Quay về về An, từ lúc vào tù thì An ở chung với 5 người khác. Lúc đầu thì họ quay sang bắt nạt An, nhưng về sau An lại biến nơi đó thành một nơi rất thú vị, An bắt đầu nói về kỹ năng kinh tế, kỹ năng quản trị, tầm nhìn thị trường. Tù giam trở thành một nơi thú vị và hàng ngày họ trao đổi về kỹ năng làm ăn, kỹ năng làm giàu, và sự sáng tạo tuyệt đỉnh đã xuất hiện cùng một mô hình kinh doanh kinh điển được An nghĩ ra ở đây.
Thấm thoát thì 2021 đã đến, An ra tù và trở về với cuộc sống, không mảy may quan tâm đến ai hết, An đã lại bắt đầu lại với công ty mới với ý tưởng tuyệt vời trong tù. Anh khảo sát thị trường sản phẩm và tìm ra ngách cạnh tranh cho một dòng sản phẩm của mình, anh ta tìm đến những người chuyên môn và dùng kỹ năng đàm phán thuyết phục được một ekip mạnh mẽ.
Sản phẩm tung ra thị trường được hưởng ứng ngoài mong đợi, công ty phát triển nhanh khiến An đã phải ngay lập tức thuê luật sư, tư vấn chiến lược, tư vấn tài chính về để phụ giúp công việc, tránh đi vào vết xe đổ.
30/4/2024 ngày nghỉ lễ, An, Bình và Quốc được gặp nhau.
Bình tóc muối tiêu ở tuổi 34 do làm việc tần suất cao và vẫn luôn miệng nói về công nghệ y học nước ngoài, và tôn thờ thần thánh một giáo sư về Đa khoa người Mỹ là thầy dạy của mình.
Quốc thì mặt mày ủ rũ do thất nghiệp, An vẫn luôn tươi và tỉnh táo sau bao chuyện sóng gió.
Bấy giờ Quốc và Bình mới chịu nghe An nói:
“Bình này, cậu nên tìm ra con đường gì đó cho tương lai chứ cậu định làm việc hùng hục như này mãi thì sao được, cậu là bác sĩ mà cậu nhìn sức khỏe của cậu kìa.”
“Quốc, ngay từ đầu mình đã muốn nói với cậu là con đường của cậu sẽ rất rủi ro, cậu không tự quyết được số phận của cậu chừng nào cậu còn đi làm thuê cho người khác. Tất cả mọi thứ cậu có đều được người khác ban cho và theo cảm xúc của họ. Với khả năng của cậu, cậu hãy tìm con đường cho mình đi. Theo mình thì đợt suy thoái kinh tế này sẽ lâu đấy, cậu đừng vùi đầu vào rượu nữa.”
Phần 3: Tăng tốc.
Bình có chút suy tư khi thấy đi làm mãi như vậy biết sẽ ra sao, nhưng tiền kiếm được thì về già mình gửi ngân hàng, lấy lãi là đủ sống tuổi già, thế nên không lo. Bình bỏ đi ý định mở phòng khám riêng vì công việc hiện tại đang rất tốt, tại sao phải dứt ra.
Quốc gượng dậy sau cơm mê man, và quyết tâm tìm đến một sự nghiệp riêng, Quốc tìm đến An nhờ tư vấn một ý tưởng kinh doanh buôn bán.
An nói: “ý tưởng đó được đó, làm tới đi, thà thất bại với một ý tưởng còn hơn là không làm gì cả.”
Quốc xây dựng một công ty phân phối hàng hoá, công việc có vẻ ổn và phát triển sau 3 năm, Quốc kiếm được tiền và gia đình ổn lại. Công ty lớn dần, Quốc không kham được và phải thuê thêm người, nhưng thói quen của Quốc khi đi làm thuê đó là luôn muốn được khen ngợi, luôn muốn giành công nên khiến nhân viên chán nản và quay sang nịnh bợ Quốc để được chủ quý. Quốc làm tháo vát hơn nhân viên và luôn chê trách nhân viên, rồi sau đó Quốc lao vào tự làm chứ không chịu nổi nhân viên. Và Quốc già đi nhanh chóng do công ty đó.
An với kinh nghiệm lăn lộn làm công ty riêng từ năm 24 tuổi, nên giờ đây An liên tục nhìn ra thị trường mới và thành lập các công ty mới. Chẳng mấy chốc An thành chủ tịch hội đồng quản trị của 3 công ty dịch vụ, 1 công ty thời trang và chuỗi nhà hàng ăn dành cho giới quý tộc phủ rộng khắp châu Á và 4 nước lớn của Châu Âu khi An ở độ tuổi 40. An còn thuê chính giáo sư mà Bình luôn khen ngợi về làm việc cho mình, phục vụ y tế trong tập đoàn của An.
An sở hữu lượng tài sản lớn và với kiến thức từ thực tiễn và gần 2000 cuốn sách mà An đã đọc từ khi 23 tuổi.
Phần 4: Về đích
Bình nghỉ hưu năm 60 tuổi và có tài khoản tiết kiệm ngân hàng gần 2 tỷ phục vụ tuổi già, với lãi suất 6%/ năm, đủ cho hai vợ chồng già sống.
Quốc làm việc cật lực do không tin tưởng người ngoài, và năm 60 tuổi có một công ty phân phối sản phẩm cho một nhãn hàng của Đức, cuộc sống bận rộn, không nghỉ ngơi, nhưng Quốc cũng thành công, có sở hữu biệt thự và con cái đủ điều kiện du học.
An thì từ năm 40 tuổi đã là chủ sở hữu của nhiều công ty nên tài sản tính đến tỷ đô và số tiền của An luôn được đầu tư nhờ vào một hệ thống cố vấn chuyên nghiệp khiến cho số tiền ngày càng tăng lên khủng khiếp. An và gia đình đi du lịch và thường ăn tại các cửa hàng thuộc hệ thống nhượng quyền của mình tại Châu Âu.
Tháng 9 năm 2047, khi An 57 tuổi thì ông được trường BKHN mời về tham dự buổi lễ trao bằng tốt nghiệp suất sắc cho sinh viên, và khi được sinh viên muốn biết về bí quyết làm giàu, ông đã có một bài phát biểu kể về Bình, Quốc và ông như trên rồi phần cuối bài phát biểu như sau:
“Các cháu có thể là bất kể ai trong 3 chúng tôi, và mỗi người hãy chọn theo đam mê của mình và hành động.
Nhưng bên cạnh đó các cháu cần nhớ bài học từ Quốc:
1. Người làm thuê là người không tự quyết định được số phận của mình, số phận của họ nằm trong tay cấp trên.
2. Người làm thuê luôn phấn đấu để được nghe tuyên dương, bằng khen từ cấp trên, người làm chủ thì đi phân phát nó.
3. Người làm thuê khi sang làm chủ thì phải học cách làm chủ chứ đừng giữ phong cách của người làm thuê trong công việc. Gần như nếu muốn làm tốt thì phải học lại từ đầu, vì giữa làm thuê và làm chủ không có điểm chung.
4. Người làm chủ là người tìm được người giỏi để làm chứ không phải người làm tất cả. Quốc đã không phân biệt được và đã làm thuê cho chính mình, chứ chưa hề làm chủ.
5. Quốc cũng giàu nhưng giàu bằng sức lao động của chính mình.
Bài học từ Bình:
1. Những người giàu từ công việc chuyên môn cao thì cái giá đổi lại là kỹ năng sử dụng tiền của họ, họ không phải nhà đầu tư, vậy nên tiền không tự làm việc họ được và chừng nào họ còn làm thì họ mới được nhận tiền. Khi ngừng làm việc là cũng hết thu nhập. Họ giàu về tiền nhưng không giàu về thời gian.
2. Nếu đặt lên cân thì một người thực sự giàu là người có cả tiền và thời gian chứ không phải người có nhiều tiền và thời gian dành cho bản thân còn không có thì huống chi cho gia đình.
3. Số tiền vất vả họ kiếm được thì chỉ có sinh lời ít ỏi bằng cách gửi ngân hàng. Với người hiểu về tiền đó là có lỗi với đồng tiền, có lỗi với sương máu đã bỏ ra kiếm chúng.
4. Bình cũng giàu, nhưng giàu bằng chuyên môn cao, và hoạt động trong lĩnh vực có yêu cầu rất khắt khe.
Bài học rút ra từ tôi (An):
1. Hãy bắt đầu với những gì ta đam mê, nếu muốn trở thành tỷ phú thì hãy học cách làm của tỷ phú và đi học từ chính các tỷ phú.
2. Bạn không thể học được cách làm CHỦ một công ty bằng cách học kiến thức của một đàn anh làm NHÂN VIÊN, đơn giản là họ không có kinh nghiệm của ông chủ.
3. Hãy biến rủi ro thành cơ hội, 5 năm trong tù tôi đã giúp 5 người tù nhân nơi đó trở thành 5 ông chủ sau khi ra tù vài năm. Không có gì là không thể biến thành lợi thế.
4. Khi đủ kinh nghiệm thì hãy nhớ là làm chủ sở hữu chứ đừng làm thuê cho chính mình như Quốc.
5. Hãy luôn đọc sách để có được kiến thức của người khác để tăng hiểu biết cho mình. Trên đời không có cuốn sách nào giúp bạn giàu luôn, nhưng mỗi cuốn sách sẽ dạy cho bạn một điều mới mẻ.
6. Tôi giàu là nhờ mang lại công việc cho hàng vạn công nhân và mang lại sản phẩm tiện ích cho hàng triệu người dùng. Mức giàu khác nhau phụ thuộc tỷ lệ với số người được nhận giá trị từ các cháu.
Chúc các cháu tìm được con đường phù hợp cho riêng mình.”
Bài phát biểu vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, tuy nhiên vẫn có một số người trầm tư về những gì lão già An vừa nói và có lẽ họ không thích nó…
Phần kết:
Cuộc sống thật thú vị với bao nhiêu điều tuyệt vời thế mà nhiều người chỉ đơn giản là chưa tìm ra đã vội nản chí và luôn kêu than.
Nếu ngày xưa nếu An học giỏi ở BKHN, cuộc sống thuận lợi sẽ sớm cho ông một công việc như Quốc, và nếu ông không bị vào tù thì có lẽ giờ đây chắc gì ông đã có được ý tưởng tập đoàn toàn cầu ngày hôm nay. Vậy nên tất cả bất hạnh, khó khăn đều là giúp cho chúng ta có được điều tốt đẹp nhất, hãy trân trọng nó.
…một ngày giữa tháng 5/2062, chiều Hà nội nắng gắt nhiệt độ lên tới 33 độ, An đã già, mái tóc bạc phơ và quay về cổng trường xưa, cổng Trần Đại Nghĩa vẫn đó, chưa hề thay đổi. Ông ngồi vào quán nước dọc đường uống cốc nước trà đá sinh viên. Thấy 3 cậu nhóc ngồi với nhau cạnh đó, có gì đó là lạ, một cậu mặt mày ủ rũ.
Ông già ấy hỏi:
- “Có chuyện gì thế cháu? Các cháu học ở đâu?”
Một cậu nhóc nhanh nhảu:
- “Cháu học Kinh tế quốc dân, bạn này học Y Hà nội, còn bạn kia thì học BKHN nhưng bị trượt Khoa nên đang ngồi buồn ạ…”
Ông già An thoáng suy tư….
No comments: